Tuần trước mụ ấy bảo “Thầy em cứ nằm nhà mãi thế này cũng không được. Nên làm cái gì vừa đỡ ị thần cụ ra mà vừa có thêm tí tiền. Em đã kiếm được một việc khá gần với chuyên môn của thầy em rồi, lương sáu triệu, tự túc ăn trưa. Mai đi thử việc”. Vậy là me xừ Long Bé Nhỏ trở thành bảo vệ kiêm trông xe cho một Khách sạn… dành cho chó mèo loại có tiếng ở Hà Nội, chuyên nhận chăm sóc thú cưng mỗi khi chủ có việc đi xa. Thôi kệ, dù gì ngành dịch vụ khách sạn cũng gần gũi với du lịch nhẻ he he.
Ngay ngày đầu tiên phải thể hiện mình là nhân viên mẫn cán, xứng đáng với đồng lương người ta bỏ ra. Cử nhân ưu tú hai trường ĐH, thấy khách dừng xe máy là đon đả chạy xuống đón xe dắt hộ vào tận bãi. Nắn nót ghi số ghi vé, cúi rạp mình trao cho khách. Người chửi bậy lưu loát 22 thứ tiếng, thấy khách nước ngoài là phi ra chào đủ 5 thứ ngoại ngữ thông dụng, tranh luôn cả phần dịch của mấy cô lễ tân, duyên dáng gợi chuyện khiến khách cũng phải nói cười hỉ hả. Lúc rảnh là vớ ngay lấy cái giẻ lau, lau cái cửa kính trong vắt như không khí, hoặc giúp đám nhân viên đem thức ăn nước uống bón cho từng con chó mèo đang được gửi ở khách sạn… Ngày đầu tiên đi làm trôi qua quá êm đẹp. Có việc làm nó phấn khởi thật he he
Ấy thế mà hôm nay vừa đến chỗ làm thì tay chủ lại hầm hầm cái mặt bảo “Anh không cần đến đây làm nữa. Văn hoá của anh không phù hợp với nơi này!” Nghĩ nó ức, me xừ Long liền hỏi:
– Ủa, tôi đã làm gì sai?! Ít ra nếu sai thì cho cơ hội điều chỉnh sửa chữa chứ!
Hắn ta nhún vai:
– Anh mới làm có một hôm mà làm chúng tôi mất 5-6 khách quen rồi. Tôi không muốn mạo hiểm thêm. Xin lỗi anh!
Bực mình. Đến nước này rồi thì me xừ Long cũng to tiếng:
– Anh đừng đổ oan cho tôi. Khách nào đến gặp tôi cũng đều vui vẻ, có va chạm gì đâu mà bảo tôi làm mất khách…
Hắn cũng không giữ được bình tĩnh nữa, nhảy chồm chồm lên quát ầm ỹ:
– Thế tôi hỏi anh, khách người ta đem chó đến định gửi ở khách sạn chó mèo, ấy vậy mà thấy ông bảo vệ đang ăn trưa với cái đùi chó hấp thì bố ai mà yên tâm gửi chó nữa hả?! Cút!
Hic, thế là mình lại thành thất nghiệp!