Hoá ra me xừ Long là nạn nhân bị mụ ấy lừa các anh chị ạ! Hãy tặng một trái tim cho tâm hồn đau khổ này rồi tôi kể chuyện đó cho nghe hức hức
Năm đó tôi phải lên công tác miền núi một thời gian. Cái thị xã xác xơ hiu hắt trong bóng chiều, bảng lảng khói mây và những cơn gió đông bắc lạnh buốt thỉnh thoảng cứa vào da thịt, thoảng trong gió là tiếng vượn hú, nai tác đưa về từ phía núi xa. Hỡi ơi buồn!
Ngay cạnh nhà khách uỷ ban nơi tôi trú ngụ là quán ăn nhỏ lụp xụp cũng xác xơ như cái thị xã đó. Chỉ có hai cái bàn dài với mấy cái ghế băng dành cho khách ngồi, trong góc là một cái bàn nhỏ bầy lèo tèo mấy thứ đồ ăn và cái bếp lửa bập bùng. Cô chủ ngồi hắt hiu trong góc đó he he
Vào đến cửa, me xừ Long hỏi “Quán mình có món gì hả em?”. Cô chủ làu bàu “Quán này có gì ăn nấy”. Sững người muốn quay ra cơ mà đang đói bụng, mà cái thị xã con tí này hình như cũng chẳng có hàng nào khác, đành tắc lưỡi ngồi xuống. Cô chủ lừng khừng cầm ra một bát canh rau cải lẳng kịch xuống bàn, rồi đến một đĩa xôi trắng bóc, khói xôi nghi ngút thơm lừng “Hôm nay không cơm, ăn xôi”. Ngẩng lên định góp ý thái độ phục vụ, cơ mà nhìn cái tay áo vén đến vai khoe cơ bắp lừng lững kia, nó mà bóp phát là chết, me xừ Long lại đành nuốt nước miếng thỏ thẻ “Chỉ xôi với canh hả em?”. Đủng đỉnh buông thõng một câu “Chờ!”.
Cô với trên gác bếp miếng gì đó bằng bàn tay đen thui rồi đưa lại gần bếp lửa hơ qua rồi để lên đĩa. Bỏ một nhúm muối hạt bỏ vào cái bát, bỏ thêm quả ớt và giã chung chúng nó với nhau đến khi muối cũng đổ mầu đỏ lừ. Mang hai thứ đó ra bàn lại vứt kịch một cái “Trâu gác bếp nhà làm. Ăn đi!”. Rón rén nhặt miếng thịt lên. Ô hay, nhà này làm thịt gác bếp mà không bị khô quắt như các vùng khác, sau khi hơ nóng vẫn tiết ra một lớp mỡ mỏng bám nhóng nhánh trên mặt miếng thịt. Mùi mắc khén, hạt dổi thoang thoảng đưa vào mũi làm nước miếng tự dưng trào ra. Xé một miếng nhỏ, các sớ thịt đỏ sẫm xoắn xuýt ôm chặt nhau toả ra một làn hơi mỏng. Chấm nhẹ vào bát muối ớt đưa lên, những hạt muối bám trên dải thịt lóng lánh ánh đỏ như những viên rubi trong ánh lửa bập bùng mời gọi. Vị muối ớt lan ra trong miệng dẫn lối cho hương rừng Tây Bắc của những mắc khén, hạt dổi. Đến vị thịt đậm đà cũng bắt đầu thấm vào miệng, cái thứ trâu leo núi toàn cơ bắp nên mỗi sợi cũng như tích tụ căng đầy protein, càng nhai càng đã răng, nước thịt càng tiết ra, càng ngọt…
Nhấp hớp rượu ngô nồng nàn vào, tự dưng tâm hồn cứ phơi phới. Buột mồm khen “Thịt em làm ngon thế này khéo anh phải xin cưới em về để làm thịt cho anh ăn mỗi ngày mất thôi!”. Cô chủ quán ngẩng mặt lên, mắt long lanh “Thật á?!”. Quen mui mấy trò lãng du phố thị, me xừ Long cười cười “Thật chứ sao, cưới luôn”. Bổng dưng mấy khách ăn trong quán cùng ngẩng lên vỗ tay chúc mừng, nàng xấu hổ chạy vào…gọi cả nhà ra. Hỡi ôi, hoá ra tập tục miền núi đâu như miền xuôi, nói cưới mà không cưới là…chém! Từ Hải có sống lại cũng không thể sững sờ hơn me xừ Long lúc này hic hic
Loáng cái đã hai chục năm, vợ thì phải cưới mà thịt thì đếch thèm làm cho mình ăn. Đúng là chiếm đoạt được mình rồi là coi như củ khoai củ sắn ngay. Bỗng dững hôm nay, kỉ niệm ngày quen nhau, mụ ấy giành phần nấu bếp bất chấp sự chống cự quyết liệt của me xừ Long. Đến bữa, mụ ấy quảng kịch lên bàn đĩa xôi, đĩa muối ớt và đĩa thịt trâu hun khói bốc mùi thơm lựng như thủa nào. Sửng sốt, me xừ Long reo lên “Ôi, u em làm thịt từ lúc nào thế?!”. Mụ ấy cười lỏn lẻn “Hồi đó em nhập thịt của hàng xóm chứ có tự làm đếch đâu. Đến giờ họ mới đưa lên bán trên Hà Nội. Giờ muốn ăn chỉ việc gọi 0862575980 là có ngay he he”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *