Nghe tiếng chuông cửa, tưởng ông em hàng xóm sang sau mấy ngày cấm túc vì vụ trứng ngỗng nên phi vội ra. Chài ai, một thiếu phụ kiều diễm trong bộ đồ ơ nhà đang đứng ngay cửa. Nàng thẹn thùng, đỏ bừng cả đôi má, thỏ thẻ:
– Em xin lỗi anh. Em ở ngay tầng trên. Trong lúc phơi đồ em lỡ tay đánh rơi cái…cút sê màu đỏ xuống ban công nhà mình. Cho em xin lại được không ạ!
Là một người lịch thiệp, me xừ Long tươi cười mời cổ vào ngồi ở sofa, rót một ly nước mát có pha chút chanh cho thơm tho để nhâm nhi trong lúc ngồi chờ. Sau đó mới vào tìm đồ cho cổ. Sau một hồi lục lọi vã bù hôi, cuối cùng cũng thấy vật lạ rơi kẹt đằng sau lưng máy giặt he he
Vừa thấy cái vật trên tay me xừ Long, nàng đỏ mặt lần hai, vội vã định đứng dậy. Cơ mà cái sofa hàng đểu đã gẫy cốt nên bị lún tụt xuống, nàng cố đứng lên nhưng không có đà nên lại bị ngồi phịch xuống. Cố đến hai lần vẫn không đứng lên nổi. Biết ý, me xừ Long liền chìa tay cho nàng nắm để kéo nàng đứng lên. Nàng ưỡn cong ngửa người ra lấy đà, me xừ Long thì cúi khom người để kéo. Đúng lúc đó… mụ ấy đẩy cửa bước vào. Chết sững. Ánh mắt mụ lướt qua hai người đang lom khom nửa đứng nửa ngồi, rồi dừng lại nơi cái cút sê đỏ chót đang lủng lẳng trên tay me xừ Long. Lửa mắt rực lên.
Chợt hiểu cái gì đang diễn ra, me xừ Long lắp bắp “Không… không…phải như u em nghĩ..nghĩ đâu”, rồi cuống quít túm vạt áo của cô hàng xóm kéo tọt lên đến cổ, ý là để chứng minh cái cút sê trên tay không phải lấy ra từ đó. Hỡi ôi đen! Chả nhẽ nhà cô ấy chỉ có nhõn một cái cút sê!?! Hic hic
Cũng may tai qua nạn khỏi. Bác sỹ bảo chỉ bị chấn thương phần mềm thôi! He he