“Nếu cuộc đời toàn chuyện xấu xa
Tại sao cây táo lại nở hoa
Sao rãnh nước trong veo đến thế”…
Chả hiểu sao cứ mỗi lần đọc mấy câu này là cái rãnh nước của tuổi thơ tôi cứ ùa về ùa về, nhất là những ngày trời se se lạnh thế này.
Hồi đó tôi khoảng 8-9 tuổi. Nhà tôi ở là một dãy nhà cấp 4 lụp xụp trong khu tập thể đìu hiu. Có một cái rãnh nước lộ thiên chảy dọc theo cái sân lót gạch xi măng của dãy nhà. Thời đó có lẽ do người ta “ăn sạch” (đúng ra là chả có gì ăn he he) nên quả là nước chảy trong rãnh trong veo, không có mùi xú uế chi cả. Những buổi chiều mùa đông không phải đi học, bọn trẻ hàng xóm nấp biệt trong nhà trốn rét, tôi cứ tha thẩn chơi một mình bên cái rãnh, mặc kệ những làn gió đông bắc buốt giá lùa hun hút, xói vào người qua các lỗ thủng trên quần áo. Nếu bây giờ mà thế, chắc ai đó đã nghĩ “thằng này bị tự kỉ rồi!” He he
Tôi bứt một chiếc lá thả xuống nước. Nhìn nó trôi bập bềnh theo dòng, tôi chợt thấy mình như anh em Ca- rích và Valia bị cỗ máy thu lại nhỏ xíu dang chới với trên cái lá. Chúng tôi kêu cứu khản cổ nhưng không ai nghe thấy để đến cứu. Những con ruồi khổng lồ đang bay lượn trên đầu, thỉnh thoảng lại lao bổ xuống để vồ lấy chúng tôi nhưng hụt. Cái lá chao đảo trên nước khiến chúng tôi không thể giữ thăng bằng, phải bò toài ra nắm chặt lấy diềm lá để khỏi văng ra. Dòng nước cuốn chiếc lá trôi vùn vụt tới gần miệng hố ga đen ngòm đáng sợ….
Tôi bẻ một mẩu cây nhỏ thả xuống nước. Giờ tôi thấy mình như thuyền trưởng Nemo đang điều khiển chiếc tàu ngầm Nautilus luồn lách trong khe nứt vỡ dưới đáy biển, xung quanh là đêm đen rình rập bao hiểm nguy. Những con giun đỏ (trùn chỉ) ngoe nguẩy trong nước chính là những xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ đang cố gắng tóm lấy con thuyền và nghiền nát nó trong những cú siết cực mạnh. Tôi phải trổ hết nỗ lực lèo lái con tàu vượt qua hiểm nguy…
Lấy một hộp diêm cũ, cắm một que tăm ở chính giữa làm cột buồm và gắn thêm cái lá làm cánh buồm. Bắt mấy con kiến chọi đen sì thả lên, vậy là tôi đã có chiếc bè Kon-tiki và đoàn thám hiểm lên đường vượt Thái Bình Dương. Tôi thấy mình như là Thor Heyerdahl đang chỉ huy các bạn mình chèo lái chiếc bè trong sóng cả kèm muôn bẫy đá ngầm. Chiếc bè nhao lắc, xoay vòng vòng, va đập hết chỗ nọ đến chỗ kia khiến chúng tôi mệt lử. Thức ăn trên bè đã cạn, nước ngọt không còn một giọt, hệ thống điện đài bị ngấm nước biển đã tê liệt…sự sống chỉ còn rất ngắn ngủi. Bỗng nhiên có tiếng reo lên “Đất liền”…
Cứ thế câu chuyện này nối câu chuyện khác, ngày này nối sang ngày khác, tôi cứ tha thẩn vừa tự chơi vừa tự kể chuyện, tự lẩm bẩm các câu thoại của những nhân vật trong câu chuyện của mình. Cả một thế giới tưởng tượng bao la chỉ gom lại bên một rãnh nước. Tôi cũng từng thắc mắc không hiểu vì sao mình có thể chơi được với cái rãnh nước lâu đến thế…
Đến sau này lớn lên tôi mới hiểu, nếu mình có một tâm hồn đẹp thì rãnh nước thải cũng có thể trở thành nơi nuôi dưỡng tâm hồn he he
Amazing! Its genuinely awesome post, I have got much clear idea on the topic of
from this paragraph.
Hi! I’ve been reading your site for a while now and finally
got the bravery to go ahead and give you a shout out from Lubbock Tx!
Just wanted to tell you keep up the good job!